Mãi đến bây giờ...
..khi đọc lại câu chuyện Lòng Ái Quốc của Edmond de Amicis trong tập truyện Tâm Hồn Cao Thượng, hầu như ai cũng cảm thấy bồi hồi và xúc động, không ít người tóc đã bạc, nửa thế kỷ trước đã đọc, nay vẫn còn thích đọc lại và mỗi lần đọc lại thấy trào dâng trong lòng mình một cái gì đó rất thiêng liêng, rất cao quý. Phải chăng đó là tình yêu quê hương, đất nước?
Trong cuộc sống bộn bề, nhiều người cảm thấy quê hương là cái gì đó rất xa vời, coi như chuyện bảo vệ biên cương đất nước là chuyện của ai đó chứ không phải là mình, vì mình còn phải lo tới tấp đủ thứ chuyện cho công việc, cho gia đình, cho con cái, cho ngày mai... Nhưng quê hương cũng là một cái gì đó rất gần gũi thân thương, khi xem trên truyền hình thấy những cảnh lụt lội, thấy những cảnh bà mẹ già còm cõi, lần từng bước một đến chiếc tủ thờ, thắp mấy nén nhang cho những đứa con trai mình đã hy sinh, thì gỗ đá cũng phải động lòng huống chi là mình, bấy giờ quê hương mới thấy gần gũi làm sao! thấy thân thiết làm sao!
Tổng thống Hoa Kỳ JF Kennedy có lần đã nói:
"Đừng hỏi Tổ quốc đã làm gì cho bạn, mà hãy tự hỏi bạn đã làm gì cho Tổ quốc? "
Một xã hội đa chủng quốc như Hoa kỳ mà họ còn nói đến tổ quốc, đến quê hương, huống chi là người Việt
Thời buổi này mà nói đến yêu quê hương có vẻ như sáo quá chăng? hay là muốn tuyên truyền? Xin thưa là hoàn toàn không! Vì tôi cho rằng, giữa cuộc sống muôn màu muôn vẻ, nào là thị trường chứng khoán, nào là công nghệ thông tin, nào là biết bao công việc xoay quanh mình đến chóng mặt, ít ra quê hương cũng còn có một chỗ đứng cho mình trong lòng mỗi người các bạn có đồng ý với tôi không?
" Quê hương mỗi người chỉ một...."
Saigon mùa mưa 21/06/2006
0 Comments:
Post a Comment
<< Home